Chuyện kể qua Ký ức

Một mình, Tết Nhâm Dần, tháng 1.2022

Giữa nhịp sống hiện đại luôn cuốn đi những khoảnh khắc lặng, có một nơi chốn vẫn âm thầm giữ lại thời gian: ngôi nhà của Ông Bà, Ba Mẹ. Với sắc vàng của tường vôi cũ, với hàng cau, chậu cúc, bậc thềm có rêu và những khung cửa sơn xanh đã nhạt màu, nơi ấy không chỉ là chốn để về — mà là một không gian sống động của Tâm Niệm. Nơi mỗi viên gạch lát sân, mỗi ánh nhìn của ông bà, mỗi nụ cười của cháu nhỏ… đều gói trọn những gì sâu sắc nhất: Gia đình, Tình người, Lẽ sống và Tâm linh.

Gia đình – Nơi gốc rễ được gìn giữ

Ngôi nhà ấy, với vẻ bình dị và trầm mặc, không chỉ là mái che mưa nắng mà còn là nơi từng thế hệ được hình thành và nuôi dưỡng. Màu vàng dịu của tường, giàn hoa giấy ven hiên, tiếng gọi “Ba ơi, Mẹ ơi” từng vang lên suốt bao năm – tất cả tạo nên cái ôm vô hình luôn rộng mở cho những đứa con trở về.

Một bức ảnh xưa – ông bà ngồi bên hiên nhà, giữa hai chậu cúc vàng rực, dưới đèn lồng đỏ treo nghiêng – không chỉ là hình ảnh của một đôi vợ chồng già, mà là biểu tượng cho một mái ấm bền vững. Mỗi dịp Tết đến, hoa mai nở nơi sân trước như đón ánh nhìn trìu mến của Mẹ, như thầm nhắn gửi: “Nhà vẫn đây, đợi con.”

Gia đình không chỉ là mối dây máu mủ, mà là chốn tinh thần nơi ta thấy mình nhỏ bé trong vòng tay lớn, và lớn lên bằng sự hy sinh thầm lặng không cần gọi tên.

Tình người – Những kết nối chan hòa và âm thầm

Tình cảm trong căn nhà ấy không dừng ở huyết thống. Nó mở rộng như hàng rào sắt cong cong nơi mặt tiền – không khép kín, mà như vòng tay luôn sẵn lòng đón khách ghé thăm. Bạn bè, hàng xóm, những người đi ngang qua… đều được đón tiếp bằng nụ cười, tách trà và vài câu chuyện đời thường.

Hình ảnh đứa cháu trai ngồi trên chiếc xe máy, bên cạnh là cô em gái nô đùa – như một thước phim đời sống, nơi mọi cử chỉ đều thấm đẫm sự gắn bó. Những chiếc ghế gỗ nơi hiên không chỉ dùng để ngồi, mà là chỗ để ngẫm nghĩ, trò chuyện, vá áo, chờ ai đó về. Tình người ở đây không cần nói nhiều – chỉ cần ở bên, là đủ.

Lẽ sống – Được truyền qua từng điều nhỏ nhất

Mỗi góc nhỏ trong nhà đều phản ánh một cách sống – có trật tự, có dụng ý, có lòng tôn trọng dành cho thiên nhiên và con người. Những chậu hoa được chăm nom kỹ lưỡng, giàn cau cao thẳng, bậc thềm được quét sạch mỗi sớm – đó là biểu hiện của một lẽ sống trầm tĩnh, chỉn chu, không hào nhoáng nhưng sâu sắc.

Trong bức ảnh một bé gái đứng giữa những chậu thược dược và cúc vàng trước hiên nhà, ánh mắt em như đang hướng ra thế giới rộng lớn, nhưng vẫn đứng yên trong chiếc vòng vô hình của sự yêu thương và dạy dỗ. Mỗi lần con cháu trở về, ngôi nhà lại nhẹ nhàng nhắc nhở rằng: sống giản dị, sống tử tế, sống có tình – là điều đẹp nhất.

Lẽ sống ấy không được giảng dạy bằng lời, mà truyền bằng tay, bằng gương sáng, bằng cách sống đúng đắn mỗi ngày.

Tâm linh – Nơi cội nguồn giao hòa với tĩnh lặng

Tâm linh ở ngôi nhà này không cầu kỳ lễ nghi, mà lặng lẽ hiện diện trong từng chi tiết: chiếc đèn dầu vẫn được thắp mỗi khi mất điện, bàn thờ gia tiên luôn được lau sạch, chậu hoa luôn tươi mỗi dịp rằm. Tâm linh không xa vời – nó nằm trong lòng tay cắm hoa của Mẹ, trong cách Ba thắp nén nhang mỗi sớm.

Ngôi nhà cũ như một đền thờ nhỏ của đời sống thường ngày – nơi mà từng góc tường, từng khoảng lặng, từng ánh nắng cuối chiều đều mang năng lượng của sự tri ân và kết nối. Ở đó, ta không chỉ thấy tổ tiên, mà còn thấy chính mình – được nuôi dưỡng bởi một nền tảng tâm linh nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.

Khép lại… là mở ra

Từ một góc sân nhỏ, một mái hiên phủ rêu, một tiếng cười con trẻ, một ánh nhìn ông bà – tất cả đã kết lại thành một tấm gương lớn phản chiếu điều cốt lõi: ta là ai, và từ đâu. “Tâm Niệm” không chỉ là khái niệm – đó là nhịp đập âm thầm, nhưng bền vững, của tình thương, sự gắn kết, và niềm tin.

Dù đi xa đến đâu, mỗi lần nhìn lại những bức hình ấy, là một lần ta nhớ – để sống sâu hơn.