Nhớ, để sống sâu hơn.
Một chút dừng lại để nhớ, không phải để níu giữ quá khứ, mà để hiểu rõ mình đang sống vì điều gì. Nhớ – không chỉ là cảm xúc, mà là cách ta bồi đắp chiều sâu cho đời sống hôm nay.

Ngôi nhà mái ngói đỏ ấy – nơi chúng tôi lớn lên – mang dáng dấp quen thuộc của kiến trúc truyền thống Huế. Mái ngói liệt, cột hiên vững chãi, vòm cong nhẹ như vòng tay ôm lấy cả một vùng ký ức.
Trước hiên nhà là khoảng sân rộng, nơi vẫn còn đặt mấy chiếc ghế nhựa ba vẫn thường ngồi đọc báo mỗi sáng. Xung quanh là lá cây xanh mát, những tán lá vàng quen thuộc mẹ ưa thích như chở che tuổi thơ của cả gia đình.
Mỗi góc nhỏ của ngôi nhà đều mang theo hơi thở của một thời đã qua – vừa thân thương, vừa tĩnh lặng. Đây không chỉ là nơi ở, mà là nơi gìn giữ mấy thế hệ gia đình qua hơn 100 năm, bao kỷ niệm – nơi ta học cách nhớ, để sống trọn vẹn và sâu sắc hơn giữa hiện tại.
Ba Mẹ – Nơi bắt đầu của mọi tâm niệm

Ba Mẹ không chỉ là người sinh thành, mà còn là nơi ta luôn tìm về bằng trái tim. Trong từng ánh mắt, nụ cười, dáng hình thân thuộc ấy là gốc rễ nuôi dưỡng tâm hồn – là tình yêu không điều kiện, là sự bao dung lặng thầm qua tháng năm.
Dù chỉ còn trong ký ức, hình bóng Ba Mẹ vẫn là ánh sáng dẫn đường – dạy ta sống tử tế, sống có nghĩa tình, sống biết yêu thương. Tình cảm ấy không chỉ là sợi dây liên kết giữa ba mẹ và con cái, mà còn là chiếc gương soi chiếu cách chúng ta yêu thương và đối xử với người khác. Từ những bài học giản dị như cách nhường nhịn, biết ơn, và hiếu kính, Ba Mẹ để lại cho ta một hành trang quý giá trên đường đời. Dù thời gian trôi qua, tâm niệm về gia đình vẫn là la bàn dẫn lối cho mọi hành động, giúp ta không lạc lối giữa dòng đời xô bồ.
Tết Huế – Hơi thở ký ức và tâm linh

Cành mai vàng trước hiên nhà mỗi độ xuân về không chỉ là biểu tượng của Tết, mà còn là lời thì thầm từ tổ tiên, từ những mùa đoàn tụ xưa cũ.
Tết là lúc đất trời lắng dịu, lòng người hướng về nguồn cội, thắp lên trong tâm thức ngọn lửa tri ân. Tâm niệm ấy nhắc ta sống biết nhớ, biết giữ gìn những gì thiêng liêng thuộc về gia đình và tổ tiên.
Tết Huế mang hồn cốt của một nền văn hóa giàu truyền thống, nơi những nghi lễ thắp hương, dâng mâm cỗ, chúc Tết Ông Bà, Ba Mẹ không chỉ là tập tục, mà là biểu hiện của lòng biết ơn sâu sắc. Mỗi dịp trở về trong những ngày đầu năm mới thật sự là một cuộc hành hương tinh thần, kết nối hiện tại với quá khứ, và truyền tải những giá trị nhân văn cho thế hệ sau.
Nhà xưa – Mạch nối của ký ức và đạo lý

Ngôi nhà trăm năm tuổi không chỉ là nơi trú ngụ, mà còn là cuốn sử sống động của gia đình. Từng bức tường, hàng rào, viên gạch cũ… đều lưu giữ tiếng cười, nước mắt và tình thân qua bao thế hệ.
“Nhà” là nơi đạo hiếu được truyền trao, nơi những giá trị không lời được gìn giữ – một biểu tượng lặng lẽ của tâm niệm gắn kết các thế hệ trong gia tộc. Trong không gian ấy, con người học cách sống cùng nhau, học cách lắng nghe, chia sẻ và tha thứ. Những vật dụng quen thuộc – chiếc bàn thờ tổ tiên, bộ tách trà, chiếc bàn gỗ – đều là chứng tích của một nếp sống gắn bó.
Nhà xưa dạy ta rằng, đạo lý không nằm ở giáo điều, mà ở từng hành vi nhỏ hàng ngày – trong cách đối đãi, trong sự trân trọng, và trong ký ức vẫn còn gìn giữ được.
Một thời ấm áp

Khoảnh khắc giản dị của gia đình giữa sân nhà ở Huế trong thập niên 1980 – nơi Ông Bà, Ba Mẹ và ca1c anh chị em cùng hiện diện – là hồi ức quý giá khắc sâu trong tim.
Bức ảnh là minh chứng cho một thời gian khó nhưng đong đầy tình thân. Trong ánh mắt, trong từng cử chỉ, ta cảm nhận được một tình yêu bền bỉ, một sự gắn bó âm thầm theo năm tháng. Những kỷ niệm tưởng như mờ nhạt theo thời gian lại trở nên sống động khi nhìn lại. Mỗi người trong ảnh không chỉ là một thành viên, mà là một mảnh ghép không thể thiếu của một bức tranh yêu thương toàn vẹn. Tâm niệm gia đình vì thế được khơi dậy từ những điều tưởng chừng bình dị nhất – nơi tình thân là điều duy nhất còn lại sau mọi biến động cuộc đời.
Sum họp – Dưới gốc mai ngày trở về

Bức ảnh gia đình chụp vào dịp Tết đầu thập niên 2010, khi con cháu cùng nhau trở về bên Ba Mẹ, là lời nhắc đầy xúc động về giá trị của sự hiện diện.
Mỗi lần sum họp không chỉ là gặp lại, mà là được sống lại cảm xúc yêu thương – được thắt chặt sợi dây tình người không gì thay thế. Trong mỗi nụ cười, mỗi lời chúc Tết, là một cam kết lặng thầm: còn gặp nhau là còn hạnh phúc. Khoảnh khắc ấy làm sống dậy cảm giác ấm áp của những ngày xưa cũ, khi tiếng cười rộn ràng bên mâm cơm, khi bàn tay nắm lấy nhau thật chặt như một lời nguyện gìn giữ. Sum họp không chỉ là việc của gia đình, mà còn là biểu hiện của niềm tin vào sự gắn kết bền vững giữa các thế hệ – một tâm niệm nhân văn vượt lên trên những khoảng cách và thời gian.
Gia tiên – Dẫn đường bằng ánh sáng ký ức

Tổ tiên không bao giờ rời xa, họ sống trong từng nén nhang, trong mỗi lần khấn nguyện. Bức ảnh Ba thắp hương là biểu tượng của niềm tin, của đạo lý.
Tâm niệm về Tổ Tiên là mạch nguồn không bao giờ cạn – nơi mà hiện tại và tương lai được nâng đỡ bởi ký ức và lòng biết ơn. Mỗi khi đứng trước bàn thờ, ta không chỉ khấn nguyện mà còn đối thoại với chính mình – về nguồn gốc, trách nhiệm, và sự tiếp nối. Gia tiên không chỉ hiện diện trong nghi lễ, mà còn trong cách sống: biết nhường nhịn, biết tri ân, và biết sống cho người khác. Đó là ánh sáng của ký ức – không lòe loẹt, không phô trương – nhưng luôn soi đường trong những ngã rẽ lớn nhỏ của đời người.
Ký ức & An nghỉ
– Một hành trình trọn vẹn
Từ những tấm ảnh thời trẻ đầy sức sống đến nơi an nghỉ cuối cùng giữa quê hương, hành trình của Ba Mẹ là một minh chứng cho cuộc đời trọn nghĩa. Mỗi giai đoạn đều chứa đựng tâm niệm yêu thương, trách nhiệm, và sự vững vàng trước thử thách.

Trong những gam màu nâu trầm của bức ảnh cũ, một khoảnh khắc vượt thời gian trong lịch sử gia đình được lưu giữ—một khoảnh khắc cha mẹ tôi trong ngày cưới của họ. Đứng bên nhau, khoác lên mình trang phục truyền thống của Việt Nam, họ hiện lên với vẻ duyên dáng, trang nghiêm, và mang theo một di sản văn hóa được truyền lại qua bao thế hệ. Bức ảnh ấy tuy tĩnh lặng, nhưng lại kể một câu chuyện đầy cảm xúc về tình yêu, truyền thống, và sự khởi đầu của một cuộc sống chung. Bức ảnh này không chỉ là một ký ức; nó là một gia tài. Và thông qua nó, câu chuyện tình yêu của cha mẹ tôi vẫn tiếp tục truyền cảm hứng và dẫn lối—giống như ngày thiêng liêng ấy, khi họ trở thành một.

Ba Mẹ không chỉ là người sinh thành, mà còn là hiện thân của những giá trị cốt lõi – của tình yêu thương, trách nhiệm, đức hy sinh và lòng bao dung. Từng cử chỉ dịu dàng, lời dạy dỗ thấm đẫm tình thân, và cả cách sống mộc mạc mà vững vàng của Ba Mẹ đã âm thầm gieo vào các con những tâm niệm quý báu. Những điều ấy không được giảng dạy bằng sách vở, mà được truyền lại qua từng bữa cơm, từng mùa giỗ Tết, từng lúc con vấp ngã rồi được đỡ dậy. Giờ đây, dù Ba Mẹ đã khuất chúng tôi vẫn luôn nhìn thấy ánh sáng ấy hiện diện trong từng lựa chọn sống, như một kim chỉ nam âm thầm dẫn lối đi tiếp – sống sâu hơn, nhân ái hơn và biết gìn giữ cội nguồn.

Lăng mộ Ba Me được làm chủ yếu từ đá và bê tông, với các hoa văn chạm khắc tinh xảo đặc trưng cho kiến trúc mộ phần của người Việt ở miền Trung. Khu mộ chính ở trung tâm, phía sau là có mái che như một ngôi miếu nhỏ với mái ngói, thể hiện sự tôn kính đối với người đã khuất. Hai cột đá cao hai bên lối nâng cao đèn lồng bằng đá, tượng trưng cho ánh sáng và sự dẫn đường cho linh hồn. Xung quanh lăng mộ được bao bọc bởi tường đá thấp với nhiều trụ cột chạm trổ hoa văn, thể hiện sự trang nghiêm. Ở phía trước tấm bia đá bình phong lớn khắc chữ Hán (Hán Nôm) là “福” (Phúc), mang ý nghĩa may mắn, phước lành cho cả đại gia đình.
